Một tiếng "Nội ơi" nói lên tất cả, điều ấy đại diện cho sự bình dị, thân thương và tình cảm.
Cũng như mọi người, tôi cũng có "Nội", Nội Tôi yếu, lưng khòm, tóc bạc trắng, tai nghe không rõ và tôi thương Nội...
Nội tôi...vẫn nụ cười hiền từ và ấm áp. Nhớ ngày đó hồi còn sống chung với Nội, Nội khó tính lắm ngày nào cũng la mắng các cháu suốt. Cũng nhờ những lời la mắng đó mà giờ đây tuy các cháu của Nội không giàu có hay thành đạt rạng rỡ như người ta, nhưng về cách sống và đối nhân xử thế không tệ chút nào đâu. Tụi nó nên người, tụi nó sống tốt, tụi nó không vì đồng tiền mà sống bạc với ai.
Nội thương con cháu lắm! nhiều đứa ở xa, vì cuộc sống, công việc mà không về với Nội được thì Nội đón xe tìm đến tận nơi. Nghe kể, hồi chúng tôi đón chào đứa đầu lòng ở Từ Dũ, Nội hay tin mà lòng bồn chồn một hai đòi xuống thăm nuôi cháu chắt, vì sức yếu nên Cha tôi không cho nội đi, ấy thế mà nội khóc suốt đêm cuối cùng cuộc hội ngộ ấy vẫn diễn ra, Tôi hạnh phúc không thể tả nổi nhưng thương Nội lắm!
Năm nay Nội đã 82, đã có gần chục đứa chắt. Nội đã yếu đi nhiều, chắc có lẽ sau này sẽ sống gần và chăm sóc Nội nhiều hơn.
Photo: Nguyễn Quang Trường